Chuyến đi 3 ngày 2 đêm đến với Mù Cang Chải mùa vàng được mắt thấy tai nghe những điều thật khác biệt, thật mới mẻ và lạ lẫm đối với một cô gái như tôi.
Tôi mơ hồ không biết phải dùng một ngôn từ nào để diễn tả gia vị cho chuyến đi tới Mù Cang Chải tháng 9 năm ấy. Là ngọt ngào yêu thương, là mặn nồng hơi ấm giữa những con người với con người hay là đắng cay của những kiếp người….
Có ai đó từng bảo rằng những người khi đến Tây Bắc trở về sẽ chia làm hai loại: Một là sợ đến “phát khiếp” không dám trở lại nơi đó nữa, sợ những con đèo, những con đường quanh co, hiểm trở; loại thứ hai lại cuồng đến “phát điên”, chỉ muốn đi và tiếp tục đi để khám phá vùng đất đó và khám phá chính bản thân mình. Và có lẽ tôi thuộc dạng người thứ hai đó.
Mù Cang Chải – Những điều mắt thấy tai nghe
Chuyến đi 3 ngày 2 đêm đến với Mù Cang Chải mùa vàng được mắt thấy tai nghe những điều thật khác biệt, thật mới mẻ và lạ lẫm đối với một cô gái như tôi.
Thấy những gì?
Là những sóng vàng uốn lượn đến tận chân trời. Những hạt thóc nặng trĩu bông như đu đưa trước gió. Dọc hai bên sườn núi cả dưới thấp lẫn trên lưng chừng trời, cơ man nào là ruộng bậc thang trải dài như vô tận, lớp nọ nối tiếp lớp kia.
Là những dòng suối lạnh như tưới mát tâm hồn, là những bông hoa dại khoe sắc như một tấm thảm muôn màu dọc đường đi, chỉ biết ngắm nhìn, biết trầm trồ mà mãi vẫn không biết được loài hoa mong manh và tinh khiết ấy có tên gọi là gì.
Là sắc màu của những cánh dù lượn bay trên những cánh đồng vàng. Giữa không gian thiên nhiên bao la con người thật nhỏ bé.
Là Khau Phạ quanh co uốn khúc, không hổ danh là tứ đại đỉnh đèo Tây Bắc, là những đứa trẻ mặt mũi lấm lem bùn đất với những nụ cười hồn nhiên, trong sáng vui đùa trong những thửa ruộng màu bạc trơ gốc rạ sau thu hoạch.
Là nếp cười hồn hậu, là khuôn mặt móm mém của những cụ già, là giọt mồ hôi mặn lăn nhẹ trên gương mặt của những con người lao động nơi đây, là bản làng e ấp nằm bên sườn núi…
Tham khảo tour TPHCM Mù Cang Chải mùa lúa chín Ưu đãi đặt sớm giảm ngay 300.000Đ/1 khách. |
Nghe được gì?
Nghe tiếng gió rít ngang lưng đèo, nghe tiếng nghé ọ gọi bạn ban chiều, nghe tiếng trẻ con cười khúc khích, nghe tiếng hát cô gái người Mông lưng chừng núi lưng chừng đèo, nghe tiếng suối chảy róc rách mỗi lần ghé chân qua….
“Không thể nào đo hết Chiều rộng những bậc thang Không thể nào đếm được Lộng lẫy của mùa vàng Không thể rộng vòng tay Ôm chặt đồi Tây Bắc Không thể ngăn tim óc Thổn thức nhớ khôn nguôi…” (Thơ Phương Hoa Minh Tuân – Ảnh Vuong Vu Viet – Photo Tour chúng mình)
Mù Cang Chải – Tuổi trẻ không được phép bỏ hoang
Tôi vẫn sống cho chính tôi và khi luẩn quẩn không lối thoát lại muốn đi đâu đó. Phượt ư, hay nói đúng hơn là ham xê dịch, dễ lắm như tôi đã nghĩ nó nhẹ nhàng đến như hơi thở vậy chỉ đơn giản đến một nơi nào đó để tạm quên đi những thanh âm hỗn tạp ấy, để hòa mình và thấy mình nhỏ bé.
Những lúc đổ đèo, những khúc cua tôi như cánh chim bé nhỏ mà tự do bay thật cao vi vu khắp nẻo đường. Những lúc như vậy tôi thấy yêu thêm cuộc sống và khi trở lại hàng ngày lại tràn đầy lạc quan.
“Đi để khám phá nhiều khung trời lạ lẫm, để biết thân ta bé nhỏ và để sống sâu hơn. Tôi thấy mình được sống cuộc đời khác mỗi lần ghé qua một chốn lạ…Cảnh vật thiên nhiên vẽ nên cung đường bất tận còn con người tạc nên nỗi nhớ khôn nguôi.”
Có những người chỉ gặp một lần trong đời, đến rồi đi nhưng họ mãi ở lại trong lòng tôi. Đi thôi cứ đi chứ để yêu thêm đất trời, yêu thêm cả người dưng. Tôi hiểu thêm rằng thiên nhiên có thể chữa lành vết thương cho bạn và xê dịch ngấm vào máu tôi như cách người ta hít thở hàng ngày…
Tham khảo Tour du lịch Hà Nội – Mù Cang Chải mùa lúa chín
Bản quyền hình ảnh: Bài viết có sử dụng hình ảnh minh họa của các tác giả Jump_photos, Kỳ Du, Bùi Quỳnh Giao, Lê Trung, Trung Tạ thông qua công cụ tìm kiếm google image, flickr, facebook. Mọi thắc mắc về bản quyền hình ảnh, các bạn vui lòng xem tại đây.
Đăng bởi: Nguyễn Văn Chiêu
Từ khoá: Mù Cang Chải – Gia vị của những chuyến đi
Để lại một bình luận